Cuộc đời cafe, cũng như cuộc đời của con người, cũng phải 9 tháng 10 ngày thai nghén mới được thu hoạch.
Café cũng có quãng thời gian trưởng thành, có thăng trầm và cả những sắc thái.
Sinh ra từ mầm cây, cafe chưa phải là hạt, cafe là thứ hoa trắng muốt, tinh khôi và cũng rất ngây thơ và dễ thương nữa.
Lớn hơn một chút, hoa kết thành trái.
Trái xanh non và yếu ớt.
Trái như con người, chuẩn bị những bước chân đầu và chưa hề biết mùi vị của cuộc đời.
Rồi trái cafe xanh non ấy trải qua những cuộc ngụm lặn khi đất trời đổi thay.
Ta sẽ hiểu về cuộc sống hơn nếu như ta quan sát kỹ và suy ngẫm về cafe. Cafe đã thuyết phục tôi bằng những câu chuyện về chính cuộc đời mình. Và tôi phải lòng cafe như vậy, phải lòng từ những câu chuyện quanh ly cafe. Như câu chuyện cổ tích “Nghìn lẻ một đêm”, tôi không ngừng thôi bị quyến rũ cả về hương, vị, tâm hồn cafe. Và hơn thế, bởi cả những câu chuyện đời đầy triết lý và chiêm nghiệm thú vị, sâu sắc. Một ngày, cafe thì thầm kể...
Lắng nghe cà phê kể chuyện |
Mưa rồi nắng. Những cơn mưa vần vũ rồi đến những đợt gió lạnh. Đôi khi sinh lực còn bị cuốn hết bởi những con sâu đáng ghét hay một mùa nắng hạn bất chợt. Nhưng hay thay, hạt cafe không lẻ loi mà chúng được kết thành chùm, thành nhánh. Những hạt café không phải sợ, vì đã có rất nhiều trái khác, chùm khác luôn ở bên cạnh. Chúng cùng vượt qua những sóng gió cuộc đời với nhau, như chúng ta cũng vậy. Những hạt cafe nào không qua nổi cái thử thách kia có lẽ sẽ mãi xanh hay đỏ chưa tới đã vội rụng xuống và tử bỏ cả chuyến phiêu lưu tiếp theo. Còn những trái còn lại khi đã nếm đủ vị mùi vị thiên nhiên, ngày càng chai sạn, đỏ dần lên và mạnh mẽ hơn. Đó là lúc cafe đã chín nhưng nó vẫn tiếp tục hấp thụ tinh hoa để đạt đến độ đỏ cuối cùng. Là màu đỏ thâm của sự chiến thắng sự rực lửa căng tràn nguồn sống. Cuộc đời của trái cafe có lẽ đẹp nhất ở giai đoạn này. Hưởng thụ nguồn nước tinh khiết, không khí mát lành, mảnh đất màu mỡ, hưởng thụ tình yêu bền chặt chăm sóc từ những người dân cao nguyên đất đỏ, những trái cafe đỏ mọng ấy là những trái ngon nhất, đẹp nhất, đáng tự hào nhất của bà mẹ thiên nhiên.
Bởi vậy, nhiều người không chịu được vị đắng của cà phê nên thường bỏ đường hoặc sữa cho bớt đắng. Tôi không cho đường hay sữa vào cà phê bởi tôi biết: phải nếm trải qua cái đắng mới cảm nhận được hậu vị ngọt ngào đến lịm người từ những trái cafe hảo hạng. Để đọng lại cuối cùng là sự lắng lại để thưởng thức và để nghe câu chuyện, những chuyến phiêu lưu từ cuộc sống. Hãy ngồi xuống, pha một ly café và lắng nghe cafe thì thầm tiếp bạn nhé!